“Năm 2015, tôi kết hôn và chuẩn bị chào đón đứa con đầu lòng. Vợ chồng tôi đều là công chức. Lúc đó lương tôi 4 triệu, chồng tôi 7 triệu. Vì nghĩ đến việc phải thuê nhà, chật chội. , vợ tôi Chồng tôi quyết định mua một căn hộ mini ở ngoại ô Hà Nội với giá 380 triệu đồng, căn hộ có diện tích 40m2, gồm 1 phòng ngủ, 1 phòng tắm. Căn hộ nằm trên tầng 5 của một tòa nhà 8- Không. Để mua được căn hộ này, bố mẹ tôi đã hỗ trợ tôi 200 triệu đồng, phần còn lại vay ngân hàng.
Thú thật, khi ra Hà Nội học đại học, tôi luôn mơ ước có được ngôi nhà của riêng mình. Dù nhỏ nhưng tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc. Dù không có đủ đồ đạc nhưng tôi thực sự hài lòng.
Phòng tôi chỉ có một ban công nhỏ nhô ra. Cửa sổ nhỏ, khung nhôm kín. Căn phòng khá nhỏ và chật chội, gần như không có sự kết nối với không gian bên ngoài. Nhà tôi cũng hướng ra ngoài nên có ban công. Các căn hộ ở dãy trong chỉ có cửa sổ khung nhôm, tất cả đều được bịt kín.
Tôi ở lại một lúc, đọc tin về vụ cháy và cảm giác bất an trong tôi dần tăng lên. Nhiều lần quan sát, tôi nhận thấy tầng trên cùng để phơi quần áo đã được chủ cũ lợp bằng khung sắt và lợp mái tôn, không có lối thoát hiểm. Đường vào khu chung cư mini chỉ khoảng 3m, cách đường chính ước chừng 20-40m. Đây là khu vực làng nghề nên dân cư đông đúc. Nhiều lúc tôi nghĩ nếu hỏa hoạn xảy ra mình sẽ hoảng sợ vì nếu chạy lên sân thượng sẽ ngạt thở vì xung quanh quá chật hẹp. Trong khi đó, cầu thang thoát hiểm lại rất nhỏ. Cả sân có hàng trăm người, ai cũng chạy từ trên cầu thang xuống, giẫm chân khiến họ ngã xuống. Nhà tôi may mắn hơn khi có ban công. Trong trường hợp hỏa hoạn, chúng ta có thể dùng thang để xuống đất. Nhưng đối với những nhà dãy bên trong thì tôi nghĩ không có cách nào di chuyển được vì dù có đập vỡ cửa sổ hay tháo khung sắt thì cũng khó thoát ra ngoài.
Sau này tôi mua tời thoát hiểm với giá 4 triệu đồng để bảo vệ cho cả gia đình. Tôi cũng tính toán rằng nếu dùng dây, người không hoạt động và chỉ bám vào dây khoảng 10 giây – 20 giây sẽ không thể đứng vững trên dây và dễ rơi xuống đất. Nếu lửa lớn, dây có thể bị đứt. Trường hợp sử dụng thang dây cũng có phần tương tự, khiến việc di chuyển khó khăn và dễ bị ngã do khoảng cách di chuyển từ tầng cao xuống rất khó khăn.
Chính vì vậy tôi đã mua bộ tời thoát hiểm mà lực lượng cứu hỏa thường sử dụng, giống như bộ ròng rọc. Chỉ cần gắn chốt đầu, tôi có thể sử dụng hệ thống dây buộc để tự gắn chắc chắn và dễ dàng di chuyển xuống.
Tuy nhiên, dù đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ nhưng tôi vẫn có ý định nếu trả hết nợ sẽ mua nhà và đất cấp 4, xa trung tâm. Bởi vì, trong một căn hộ chung cư mini, trần đỗ xe ở tầng hầm rất thấp, cao hơn đầu người một chút. Xe máy, xe điện chật cứng. Trong khi đó, nhiều người ở chung cư mini thường sử dụng xe đạp điện, xe máy điện và sạc qua đêm. Nguy cơ cháy nổ rất lớn. Tôi đã cảnh báo nhiều lần nhưng người dân vẫn chưa hiểu được sự nguy hiểm của cháy nổ.
Có một lần Hà Nội ngập trong mưa. Tầng 1 đậu xe ngầm, nước tràn. Vì sạc qua đêm nên cục sạc vẫn nổi trên mặt nước. Thật sự rất nguy hiểm nhưng may mắn là điện đã tắt.
Sau lần đó, tôi quá sợ hãi nên đã bàn bạc với chồng và quyết định bán căn hộ mini. Do thủ tục mua bán viết tay nên tôi phải bỏ thêm 50 triệu đồng để trang trải chi phí. Giá bán lúc đó mình mua chỉ có 380 triệu đồng. Thực tế, vợ chồng tôi đã thua lỗ, nhưng ý nghĩ cháy nổ thực sự là một sự đánh cược mạo hiểm với tính mạng của chúng tôi. Đến bây giờ, tôi vẫn cảm thấy quyết định rời bỏ cuộc sống trong căn hộ mini chật chội của mình là đúng đắn. .
*Chia sẻ của chị NTT (hiện ở Nam Từ Liêm, Hà Nội), từng sống trong căn hộ mini ở Hoài Đức.
Link nguồn: https://cafebiz.vn/7-nam-o-chung-cu-mini-toi-da-phai-ban-thao-vi-am-anh-chay-no-176230914142638831.chn