Theo Tổng cục Hải quan Việt Nam, kim ngạch xuất khẩu hàng dệt may lũy kế 6 tháng đầu năm 2024 tăng nhẹ so với cùng kỳ, đạt 16,5 tỷ USD, tăng 4,6%. Kim ngạch xuất khẩu theo tháng cũng tăng trưởng trở lại trong tháng 6, đạt 3,16 tỷ USD, tăng 2% nhờ thị trường Hoa Kỳ tăng trưởng 2% trong khi các thị trường khác vẫn yếu.
Sự tăng trưởng về giá bán sợi và giá trị vải nhập khẩu là chỉ báo sớm cho thấy đơn hàng tăng. Do đó, trong báo cáo cập nhật về triển vọng ngành dệt may, Dragon Capital Securities bày tỏ kỳ vọng ngành dệt may sẽ tăng trưởng trong nửa cuối năm 2024 nhờ sản lượng khi giá trị nhập khẩu vải trong 6 tháng đầu năm 2024 đạt 7,2 tỷ USD, tăng 12,7% với giá trị xuất khẩu trong tháng 6 đạt 1,2 tỷ USD, tăng 15% và giá bán sợi đã tăng so với cùng kỳ.
Ngoài ra, theo báo cáo kinh tế vĩ mô tháng 7/2024, chỉ số PMI của Việt Nam tháng 6/2024 tăng mạnh lên 54,7 điểm cũng báo hiệu hoạt động sản xuất lạc quan trong nửa cuối năm 2024.
Tuy nhiên, biên lợi nhuận gộp của doanh nghiệp dệt may khó có thể tăng đáng kể trong nửa cuối năm 2024 do mức lương tối thiểu tăng 6% từ tháng 7/2024 và khó khăn trong việc tăng giá bán. Chi phí lao động tại các doanh nghiệp dệt may thường chiếm 30-50% tổng chi phí sản xuất nên việc tăng lương sẽ kìm hãm sự tăng trưởng của biên lợi nhuận gộp.
Về giá bán, khó có thể tăng giá bán do sự cạnh tranh từ các nước đối thủ khi đồng tiền của Bangladesh, Indonesia và Mexico được dự báo sẽ mất giá so với VND. Ngoài ra, cơ cấu xuất khẩu các sản phẩm chính của Bangladesh cũng giống như Việt Nam.
Về thị trường Hoa Kỳ, nhu cầu hàng may mặc nhập khẩu tại Hoa Kỳ vẫn yếu do doanh số bán lẻ quần áo thấp. Doanh số bán lẻ và hàng tồn kho trong tháng 4 vẫn tương tự như cùng kỳ năm ngoái. Ngoài ra, chi tiêu của người tiêu dùng Hoa Kỳ sẽ tiếp tục giảm do thị trường lao động chậm lại, hạn chế tăng trưởng thu nhập và buộc nhiều gia đình phải hạn chế chi tiêu do tiết kiệm giảm và gánh nặng nợ cao hơn. Do đó, giá bán tại thị trường Hoa Kỳ khó có thể tăng đáng kể trong nửa cuối năm 2024.
Các doanh nghiệp Việt Nam đang dần chuyển dịch sang các sản phẩm có giá trị gia tăng cao và phức tạp trong khi Bangladesh có lợi thế về chi phí ở các sản phẩm có giá trị thấp nhưng sản lượng cao.
So sánh chi tiết các mặt hàng theo Mã HS, Việt Nam có lợi thế ở các mặt hàng giá cao tập trung ở Mã HS 62 (quần áo không đan hoặc móc) trong khi mất dần lợi thế ở các mặt hàng giá trị thấp tập trung ở Mã HS 61 (quần áo đan hoặc móc). Và các mặt hàng giá trị cao thường có sản lượng xuất khẩu thấp, khiến việc tăng sản lượng trở nên khó khăn.
Xét về chi tiết giá sản phẩm, đối với các mặt hàng có giá trị cao như cà vạt dệt, áo ngực, thắt lưng và đồ thể thao, Việt Nam có giá trị xuất khẩu và tỷ trọng xuất khẩu cao hơn Bangladesh.
Về top 5 sản lượng xuất khẩu, nhiều sản phẩm của Bangladesh có tỷ lệ xuất khẩu và giá trị xuất khẩu cao hơn Việt Nam. Còn đối với áo khoác và áo vest, mặc dù Việt Nam có tỷ lệ xuất khẩu là 10% vào năm 2022, Bangladesh đã tăng tỷ lệ lên 2% và có giá trị xuất khẩu cao hơn Việt Nam.
“Việt Nam sẽ có lợi thế ở các mặt hàng giá trị cao như đồ thể thao, áo ngực, áo khoác ngoài và các mặt hàng phức tạp như găng tay, lông cừu, đồ thể thao đan móc, trong khi mất dần lợi thế ở các mặt hàng áo khoác, áo len, áo phông. Còn các mặt hàng giá trị cao thường có sản lượng thấp, thời gian vận chuyển nhanh và đòi hỏi kỹ năng cao”, VDSC nhấn mạnh.
Link nguồn: https://vneconomy.vn/loi-nhuan-nganh-det-may-se-ra-sao-trong-nua-cuoi-nam-2024.htm